Karen Kaede được bố chồng chăm sóc. cả hai chúng tôi đều không nói được lời nào, chúng tôi chỉ ở đó, ôm nhau như không có chuyện gì xảy ra, như thể anh vừa gặp ác mộng còn tôi, như mọi khi,Lẽ ra tôi phải đến an ủi anh ấy. Phải sau nửa giờ, một câu hỏi hiện lên trong đầu tôi khiến tôi choáng ngợp, và Julián, người cau mày nhìn tôi, biết cách đọc được nét mặt tôi và nhìn tôi như thể đang chờ tôi nói cho anh ấy biết điều tôi đang nghĩ. . “Bố, thôi nào, có chuyện gì vậy?” Anh lo lắng hỏi. -Bởi vì?. Câu hỏi của tôi khó hiểu quá, không ai hiểu nổi nên tôi nhắc lại. -Tại sao lại xảy ra chuyện này? -Tại sao bạn lại mất hy vọng? Trong tất cả những câu trả lời mà anh có thể mong đợi, đó chắc chắn không phải là một trong số đó.